Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

TÌM HIỂU CHUYỆN VỀ ĐỨC MẸ

TÌM HIỂU CÂU CHUYỆN VỀ ĐỨC MẸ



MẸ XUỐNG LUYỆN NGỤC
Xưa giáo dân thành Roma có tập quán cầm nến sáng ban đêm đi viếng các nhà thờ Đức Mẹ tối áp lễ Đức Mẹ Lên Trời. Có một phụ nữ quí phái cùng theo đoàn giáo dân đi viếng đền thờ Đức Mẹ. Khi bà quì cầu nguyện trong nhà thờ, vừa mở mắt ra thì thấy một đàn bà mình rất quen thân xưa, đã chết 6 tháng nay, đang quỳ bên cạnh mình đọc kinh. Bà quí phái bỡ ngỡ hết sức liền ra cửa nhà thờ đứng đợi. Khi thấy người quen bước ra liền hỏi ngay:
Chị có phải tên là Marozia không?
Phải, đúng tôi là Marozia
Ủa chị đã chết 6 tháng rồi mà? Chị được sống lại ư? Có được rỗi linh hồn không?
Thưa chị, từ lúc chết đến giờ, tôi bị giam phạt trong luyện tội khốn cực lắm, chỉ vì khi còn trẻ tôi đã hay làm đỏm làm dáng, làm dịp cho nhiều người. Song ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời thì đêm nay Đức Mẹ xuống luyện ngục đem tôi và một số linh hồn có lòng kính mến Đức Mẹ lên Thiên đàng.
Năm nào, đến lễ này cũng xẩy ra như vậy. Các linh hồn được cứu hôm nay thì nhiều lắm, đã kéo nhau đến nhà thờ này để tạ ơn Đức Mẹ. Bà chỉ được Chúa cho trông thấy một mình tôi thôi, chứ còn biết bao linh hồn khác đang quì chung quanh đây bà không được xem thấy.
Thấy bà bán tín bán ghi, thì linh hồn liền nói, “Cho bà được tin lời tôi, thì sang năm, chính ngày này lễ Đức Mẹ Lên trời bà sẽ chết.”
Thành Đamianô đã làm chứng tích chuyện này có thật và còn minh chứng rằng: Bà quí phái nghe nói như vậy tin ngay và từ hôm đó gắng làm nhiều việc lành, đến năm sau bà ngã bệnh và chết đúng ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời. 
dongcong.net
Last Updated: 05/11/200
ĐỪNG LO
Sử ký Dòng thánh Augustio kể lại: Một tu sĩ thuộc Dòng Augustino đạo đức, sốt sắng lắm, về già đã lâm trọng bệnh cửu tử nhất sinh. Thấy mình sắp ra trước tòa Chúa phát xét thầy lo sợ khóc sướt mướt luôn mãi. Dù Bề trên, dù anh em dòng lấy đủ lẽ khuyên bảo thầy vững tâm tin cậy vào lòng Chúa Mẹ, thầy vẫn không hết lo sợ và khóc than.
Một hôm bệnh tái phát nặng, thầy càng sợ hãi và khóc lóc hơn trước, bỗng nhiên Đức Mẹ thân hiện trước mặt thầy, lấy lời dịu dàng âu yếm mà khuyên thầy: “Hỡi con của Mẹ, con đừng sợ hãi. Khi con khỏe mạnh mỗi ngày con đọc kinh Lạy Nữ Vuơng nhiều lần để cầu xin được thấy Đức Chúa Giêsu con lòng Mẹ, thì nay Mẹ đã nhận lời con. Con hãy an tâm, sau khi chết Mẹ sẽ dẫn con lên Thiên đàng xem rõ dung nhan Chúa Giêsu con Mẹ.”
Thầy mừng vui quá sức, vững tâm trông cậy vào Mẹ và đón đợi giờ chết để về trời với Mẹ
MẸ GẬT ĐẦU
Trong lịch sử dòng Đaminh có ghi lại một tích chuyện tỏ ra Đức Mẹ thương yêu, bang trợ những con cái Đức mẹ là các thầy dòng Đaminh:
Tại Balê, có một bà quí phái đã giúp công của trong việc xây cất tu viện Đaminh, mệnh danh là Nhà Dòng Thánh Giacôbê. Khi tu viện đã hoàn thành, bà thường đến thông công với các thầy trong khi nguyện kinh Thần vụ, nhất là khi hát kinh Lạy Nữ Vương trước khi ngủ đêm. Muốn tỏ ra mình thương yêu con cái và trả công cho vị ân nhân, một tối kia, đang khi các tu sĩ hát kinh Lạy Nữ Vương, Đức Mẹ thân hiện ra cho bà quí phái xem thấy cử chỉ, nét mặt nhân từ của Người khi các tu sĩ xưng hô Người là Nữ Vương nhân lành...
Khi đến câu: "Chúng tôi con cháu Evà ở chốn lưu đầy, kêu đến cùng bà..." thì Đức Mẹ đặt Chúa Giêsu trên bàn thờ, sấp mình xuống đất cầu xin cho các tu sĩ. Khi hát câu: "Xin ghé mặt thương xem chúng tôi đến sau khỏi đầy" thì Đức Mẹ chỗi dậy âu yếm các tu sĩ đang đứng như thầm bảo họ: "Các con hãy xem, này là con Mẹ yêu dấu, các con hãy chiêm ngưỡng tôn nhan Người ở đời này, nhất là đời sau trên Thiên đàng." Khi hát câu: "Ôi khoan thay, nhân thay, dịu thay, Thánh Maria trọn đời đồng trinh..." thì Đức Mẹ mỉm cười, gật đầu tỏ ý hài lòng và biến đi.
Đến sau, vị ân nhân đó thuật lại chuyện đã mắt thấy tai nghe để kích thích các tu sĩ Đaminh tăng bội tình yêu đối với Đức Mẹ.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, hội đồng chi dòng đã truyền ghi tích lạ đó vào lịch sử dòng để các phần tử dòng muôn đời ghi nhớ và thêm lòng kính mến Đức Mẹ, cậy trông vào Đức Mẹ, Đấng đã bảo vệ dòng từ buổi phôi thai.
dongcong.net
Last Updated: 05/11/2008

SÉT ĐÁNH
Bên Pháp có một người giầu có, sáng trọng tên là Keriolet; một thời vang danh vì bê tha tội lỗi nhất vùng ấy; chàng ngổ ngáo từ thuở bé, cha mẹ đặt tên cho là đồ bất trị. Càng thêm tuổi, càng thêm độc ác, vì giỏi nghề võ nên ỷ sức đánh đập bất cứ ai và đã giết chết nhiều mạng. Ra như khoái vui cho chàng là giết người cướp của. Mặc dầu rửa tội từ thuở bé, chàng tỏ ra chống báng đạo, chế diễu việc phượng thờ, xúc phạm đến Bí Tích, nhất là Bí Tích Thánh Thể. Chàng đã dốc quyết bỏ Công Giáo, sạng tận Phương Động để gia nhập Hồi giáo, Thiên Chúa đã cảnh tỉnh nhiều lần: một hôm sét đánh ngả một cây bên cạnh nơi chàng đứng, chàng không khiếp sợ mà còn chửi Thiên Chúa. Rồi vào nhà lấy súng bắn lên trời để trả thù Thiên Chúa. Một lần khác, chàng đang ngủ thì sét đánh cháy mất nửa giường chàng nằm thế mà chàng vẫn sống phây phây, ngạo mạn trêu cơn nghĩa nộ Thiên Chúa. Một lần nữa đang cưỡi ngựa, phi như bay, sét liền đánh chết ngựa, làm chàng ngã quỵ, thế mà chàng vẫn sống phây phây, ngổ ngáo, ngạo mạn.
Đến thành Lộ Đức, thấy một linh mục đang trừ quỉ nhập vào 1 người, chàng tò mò đứng xem. Thấy quỉ tru trếu gầm thét trước khi ra, chàng đánh bạo hỏi quỉ:
-Sao đã mấy lần mày làm sét đánh sao tao không chết. Quỉ liền dùng miệng người bị quỉ ám mà trả lời:
-Đức Maria đã cứu chữa mày, nên mày mới thoát tay tao. Nếu không có bà ấy, đời mày đã tàn rồi con ơi! Mày coi chừng đó, còn nhiều dịp khác, liệu hồn đi con ơi!
Khi nghe quỉ nói sự thật, Keriolet mất cả hồn vía, một trật được ơn đánh động bên trong, chàng quì gối cảm tạ ơn Đức Mẹ đã cứu mình, rồi thống hối ăn năn quyết trở về đường chính, rồi sống đời cải thiện. Hôm sau chàng đi xưng tội rồi cởi bộ quần áo sang trọng, mặc đồ xấu đi hành hương viếng đền thờ Đức Mẹ, rồi vào nơi thanh vắng ăn chay hãm mình đánh tội cho đến chết. Suốt đời chàng hằng nhớ ơn Đức Mẹ đã cứu mình chỉ vì mỗi ngày chàng đọc một kinh Kính Mừng mà Mẹ chàng đã dạy chàng tử thuở bé, mặc dầu đã sống bê tha trong đống tội bao nhiêu năm trời, nhưng chẳng ngày nào quên bỏ việc nhỏ mọn mà mẹ đã căn dặn đó.
dongcong.net
Last Updated: 05/11/2008
KHÔNG NGỦ NỔI...
Linh mục Bach, Dòng Tên, đã kể lại chuyện sau dây chính ngài đã chứng kiến.
Trong một ký túc xá của một trường trung học ở Pháp. Tối đến, thầy giám thị đi soát các em coi đã về ngủ hết chưa, thì thấy một em 15 tuổi quỳ bên giường mình chưa ngủ. Thầy giám thị hỏi lý do sao chưa đi ngủ, còn quỳ đọc kinh, thì được em cho biết:
Chiều em đã đưa cỗ áo Đức Mẹ đứt cho người coi cổng khâu lại mà ông chưa trả, nên em chưa dám ngủ vì sợ chết bất ưng đêm nay, không có áo Mẹ trên ngực. Thầy giám thị khuyên em phó thác dâng mình cho Đức Mẹ rồi đi ngủ bằng an, sáng mai sẽ lấy áo Đức Mẹ. Nhưng em khóc và xin thầy giám thị liệu lấy áo Đức Mẹ về cho em kẻo em sợ không ngủ được. Thấy em có lòng mến Đức Mẹ và trông cậy vào áo Người thì chiều ý em, ra cổng lấy áo Đức Mẹ đưa lại cho em. Em nhận lấy cách vui vẻ sung sướng hôn kính quàng vào cổ, đọc một kinh dâng lại cho Mẹ rồi lên giường ngủ. Sáng mai khi hiệu chuông dậy, thầy giám thị liền đến giường cầm tay kéo thì ra em đã chết. Cả mình đã lạnh ngắt, mặt mày vui vẻ tươi tỉnh như khi còn sống, hai tay còn cầm chặt áo Đức Mẹ, chắc chắn Đức Mẹ đã thương bảo cho em cố gắng tìm áo Đức Mẹ để đeo vào cổ, vì Người chẳng muốn em chết khi không có áo của Người.
HAI BÉ TỬ ĐẠO
Ở Nhật có một tướng Công Giáo tên là Thoma trung thành tận lực với nhà vua, nhưng vì vua ghết đạo nên quan tướng Thoma và em ruột quan bị bắt và xử tử vì đạo. Bà Matta mẹ quan và bà Justian vợ quan mặc dầu buồn bã nhớ thương phần xác song phần hồn lại vui mừng vì đã có người nhà tử đạo. Bà Justina sinh được hai con trai và một con gái. Sau khi hai anh em quan tướng chết vua lại truyền cho bắt bà và hai cháu trai của bà đem đi giết nếu không bỏ đạo. Bà mừng rỡ lắm liền gọi hai cháu nội lại khuyên bảo dặn dò hai cháu theo gương cha và chú đã tử vì đạo. Con cả mới lên 11 tuổi và em 9 tuổi, cả hai sẵn lòng vui vẻ đón nhận cái chết. Bà Justina mặc dầu thương con nhưng cũng lấy lời ngọt ngào khuyên con đừng chối đạo và dạy con hãy luôn kêu tên cực trọng Giêsu, Maria để các đấng ban sức mạnh cho được chịu khó vì đạo.
Ðến pháp trường người ta bao vây đông nghịt. Hai em được dẫn tới trước mặt lý hình nghiêng cổ vạch áo ra xin chém, hai tay chắp lại miệng kêu tên cực trọng Giêsu, Maria. Cậu em bị chém trước, đầu rơi xuống trước mặt anh. Ðến phiên anh cũng hăng hái như em sẵn sàng chịu chết vì đạo. Mọi người chứng kiến đều cảm động. Lý hình cũng động lòng thương giãn ra mấy phút rồi mới chém cả hai bà cháu còn lại.
dongcong.net
Last Updated: 05/11/2008
DÒNG NỮ CẮT MŨI
Năm 1970, quân đội Đan Mạch tấn công nước Anh, tàn phá một cách ghe gớm. Chúng quyết uy hiếp nữ tu viện Coldingam, nên bao vây, hò hét, làm náo động tinh thần các chị em.
Thánh nữ Ebba bấy giờ làm Bề trên triệu tập các chị em vào nhà nguyện Đức Mẹ và cầu xin:
"Lạy Mẹ Maria, Mẹ thanh sạch hơn các kể đồng trinh, xin ra tay cứu vớt tôi mọn hèn của Mẹ, soi cho con và các chị em biết cách giữ trọn đức Trinh khiết. Xin Mẹ giơ tay quyền phép trên chúng con, ban sức mạnh, thà chịu chết nếu cần, còn hơn là ưng thuận phạm tội mà mất triều thiên đồng trinh".
Lời nguyện nỉ non lạc giữa muôn tiếng gầm thét của đoàn quỉ sứ đã hiện ra quanh nhà dòng. Thánh nữ Ebba cương quyết khuyên chị em: Ai trong chị em còn mến Chúa và quí kho báu đồng trinh hãy bắt chước tôi, đừng sợ chi hết. Chính cái chết sẽ êm ái cho ai muốn phí sự sống vì nhân đức. Nói xong, thánh nữ lấy dao rạch mặt, xẻo tai, cắt mũi mình be bét máu chảy lai láng. Tất cả chị em khác thi đua theo gương can đảm ấy, trong nháp mang một bộ mặt tan nát, đẫm máu!
Đàn quỉ sống tiến vào, kinh hoàng trước cảnh tượng thương tâm đó, chúng còn nghĩ gì việc hiếp tróc, nhưng máu căm hờn sùng sục sôi lên, chúng vung gươm chém giết tất cả mọi người, đồng thời châm lửa thiêu hủy cả khu dòng thành một đống tro!
à BÁN LINH HỒN
Trong mặc khải về thánh nữ Brigita có kể một vị lãnh chúa nọ vừa nổi danh về dòng dõi quý tộc, vừa bê tha tội lội. Ông đã thực sự ký giấy cho ma quỷ: bán cả linh hồn lẫn xác cho nó, làm nô lệ nó suốt sáu mươi năm, sống truỵ lạc không thèm đến các nhiệm tích. Một hôm ông ngã bệnh nặng, Chúa Giêsu dủ lòng thương truyền cho thánh nữ Brigita đi trình cha giải tội của bà phải đến giúp ông và khuyên ông xưng tội.
Linh mục đến, bệnh nhân một mực từ chối, nói dối đã xưng tội nhiều lần rồi. Lần thứ hai, linh mục lại đến, nhưng lại bì khước từ. Chúa Giêsu lại hiện ra lần nữa, truyền cho bà phải xin linh mục đến giúp ông ta. Lần đến thứ 3 linh mục tỏ cho ông biết Chúa Giêsu đã hiện ra với thánh nữ Brigita và ngài đến đây để thi hành lệnh của Chúa vì Chúa rất thương ông. Nghe những lời đó, bệnh nhân cảm động, khóc và thốt lên:
- Lẽ nào con còn hy vọng được tha thứ: Con đã tự tình làm nô lệ ma quỷ suốt 60 năm nay, đã phạm không biết bao nhiêu tội lỗi!
- Không hệ gì, linh mục đáp lại, ông cứ can đảm và bình tĩnh, nếu ông hối hận, quyết tâm, tôi đoan hứa với ông Chúa sẽ tha thứ cho ông hết.
- Thưa cha, tôi tưởng tôi đã bị luận phạt rồi. Tôi đã thất vọng về phần rỗi của tôi! Nhưng giờ đây, tôi đau đớn về tội lỗi lắm. Tôi trông cậy Chúa sẽ không bỏ tôi và tôi sẵn sàng xưng tội.
Hôm đó, ông xưng tội đến bốn lần, với tâm tình đầy thống hối. Hôm sau ông rước Chúa và sau sáu ngày ông đã từ trần đầy lòng sốt sắng tin tưởng.
Ít lâu sau, Chúa Giêsu lại hiện ra với thánh nữ Brigita tỏ cho biết người tội lỗi đó không phải hư mất đời đời, nhưng còn phải giam trong luyện ngục và ông ta được như thế là nhờ lời bầu cử của Đức Mẹ Maria vì mặc dầu sống cuộc đời tội lỗi, ông vẫn luôn luôn giữ lòng tôn kính những sự thương khó Đức Mẹ; hễ ai nhắc tới, ông cũng tỏ ra cảm thương.
dongcong.net
BỊ CHẶT TAY
Năm 135, Vua thượng vị Lêô nghe lời người Do thái xúi giục ra lệnh bắt người Công Giáo, cấm tôn thờ ảnh tượng Chúa, Mẹ, các thánh lại còn truyền đốt hết đi. Ai chống cưỡng lệnh Vua liền bị tịch thu tài sản và bị phát lưu. Chúa đã tiền định cho Thánh Joan Đamascênô đứng ra bênh vực Giáo Hội. Thánh nhân quê Đamascênô thuộc vua Hồi giáo, vì thấy Joan chính trực, khôn ngoan, nhà vua chọn ngài làm quan trấn thủ thành. Khi thấy Vua thượng vị Lêô bách hại Giáo Hội, thánh nhân đã viết rất nhiều thơ gửi đi khắp nơi phi bác lệnh nhà vua, và khuyên bảo giáo dân hãy trung thành với Giáo Hội. Giáo dân nhận được thư thánh Đamascênô an lòng giữ đạo, quyết không theo lệnh vua thượng vị Lêô. Khi vua biết rõ mọi sự thì lập mưu cho người tập chữ Joan Đamascênô rồi khi viết đã giống liền thảo một thư giả, đại ý mời vua Lêô sang xâm chiếm nước Hồi giáo.
Thánh Đamascênô không có quân quốc gì, cũng chẳng có khí giới. Nếu vua kéo binh sang, Joan sẽ nộp thành cho vua, nếu thành công chiến thắng, xin nhớ đến Joan; Vua Lêo lại viết lá thơ cho vua Hồi giáo mà nói: Nếu mình không giữ lời giao ước, sẽ sang chiếm thành Đamascênô ngay, vì đã có dịp tiện có kẻ biên thư dâng thành, vua cũng gửi kèm thư giả mạo tên Joan nữa. Khi vua Hồi giáo nhận được hai thư; tức giận tầy đình, tin thật Joan Đamascênô đã bội phản, liền truyền bộ hạ chặt tay Joan và cất mọi chức quyền. Cánh tay bị chặt treo giữa chợ để thiên hạ xem mà sợ.
Sau hai ngày, thánh Joan vào chầu vua xin trả cánh tay đã bị chặt. Vua cho thánh nhân cầm về, phủ phục trước bàn thờ Đức Mẹ nài xin Mẹ cứu chữa, chỉ vì mình đã dùng tay viết thư cho Giáo dân để bênh vực Giáo Hội, đồng thời ca tụng Đức Mẹ. Cầu nguyện lâu giờ, Joan thiu thiu ngủ, được thấy Đức Mẹ hiện đến dạy Joan đừng tham gia việc nước, hãy dùng tay viết sách mà làm vinh danh Chúa và Mẹ, rồi biến đi.
Joan thức dậy thấy tay mình đã liền lại chỉ còn một vết sẹo quanh cổ tay. Vua Hồi giáo nghe tin, triệu Joan vào đền, Joan tâu trỉnh tự sự, biết mình nhầm, liền trao chức lại cho Joan. Nhưng Joan đã tuân theo lời Đức Mẹ, bỏ mọi sự giả trá trần gian nhập dòng để phụng sự duy một Chúa và Mẹ. 
Chuyện kể về Mẹ Maria
Trích Chân Lý Á Châu
Kính Mừng Maria

 Hoàng hậu Blanche xứ Castille nước Pháp đã phải đau buồn cùng cực, vì bà thành hôn mười hai năm rồi mà vẫn không có con. Khi đến thăm thánh Ðaminh, ngài khuyên hoàng hậu đọc kinh Mân Côi hằng ngày để xin Thiên Chúa ban cho diễm phúc được làm mẹ. Hoàng hậu trung thành theo lời khuyên của thánh nhân. Năm 1213 hoàng hậu hạ sinh hoàng nam đầu lòng. Ðó là hoàng tử Philip. Nhưng con trẻ chết ngay khi còn trứng nước.
Trước nỗi bất hạnh này, hoàng hậu vẫn không ngã lòng, không chút nao núng niềm tin. Trái lại, bà tha thiết van xin Ðức Mẹ cứu giúp. Hoàng hậu cũng phân phát nhiều tràng hạt Mân Côi cho các triều thần cùng dân chúng trong cả nước, bà xin họ tiếp lời cầu nguyện cho bà.
Năm 1215, qua sự bầu cử của Ðức Mẹ, Chúa đã nhậm lời cầu xin của bà, một vị hoàng tử chào đời. Hoàng tử này đã trở thành vinh quang cho nước Pháp, và là gương mẫu cho tất cả các hoàng đế Công giáo. Vị hoàng đế này sau đã trở thành một vị thánh. Ðó là vua thánh Louis.
* * *
Kể sao cho hết những ơn lành Mẹ Maria đã ban xuống cho nhân loại qua kinh Kính Mừng. Bởi vì kinh Kính Mừng là kinh mà Chúa Giêsu và Ðức Mẹ rất ưa thích.
Qua mỗi kinh "Kính Mừng", chúng ta nhắc lại niềm vinh hạnh lớn lao mà Thiên Chúa đã ân ban cho Mẹ khi Người gửi sứ thần Gabriel đến kính chào Mẹ là "Ðấng đầy Ơn Phúc".
Chúa Giêsu và Mẹ Maria đã thường thi ân cho cả những kẻ nguyền rủa các Ngài, thì làm sao các Ngài có thể từ chối ban ơn lành cho những người con thảo hiếu hằng chúc tụng, tôn vinh và yêu mến các Ngài qua kinh Kính Mừng.
Thánh Bonaventura nói rằng: "Nếu ta kính chào Mẹ bằng kinh Kính Mừng, thì Mẹ sẽ đáp lại ta bằng muôn ơn phúc". Thật vậy, ngay khi thánh nữ Elizabeth nghe lời Mẹ chào, thì lập tức bà được đầy tràn Chúa Thánh Thần, và Gioan, con trong lòng bà liền nhảy mừng. Nếu chúng ta hằng ngày đọc kinh Kính Mừng cách thành kính sốt sắng để chào kính và chúc tụng Ðức Mẹ thì chắc chắn chúng ta sẽ được ơn phúc chan hòa, và niềm an ủi thiêng liêng sẽ tràn ngập tâm hồn chúng ta.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ giúp chúng con siêng năng lần hạt Mân Côi hằng ngày, cho chúng con được gia nhập đạo binh con cái thảo hiếu của Mẹ, để chúng con không ngừng tôn vinh, chúc tụng và yêu mến Mẹ bây giờ và mãi mãi. Amen. 
Last Updated: 05/11/2008dongcong.net
Last Updated: 05/11/2008
THƯ GỞI MẸ
 Mẹ Maria kính yêu!
Mẹ ơi! Hôm nay trong lúc đọc Kinh Thánh, con thấy Thiên Chúa tuyệt vời quá, dễ thương quá! Và Đức Kitô thì thật là đáng yêu! Ngay lúc đó con muốn "chia sẻ" cho một người nào đó, kể cho họ nghe về những gì con đã cảm nghiệm được và con nhớ đến Mẹ.
Mẹ ơi! Con thường đến với Mẹ và con chỉ chạy đến với Mẹ khi con buồn, khi con đau khổ hoặc khi con tuyệt vọng. Con đến với Mẹ để xin Mẹ cứu con, giải thoát con khỏi tình trạng khốn khó. Con cứ như một đứa con "đi xa", những lúc con vui sướng, con bình an thì con "lặn" mất tăm mất dạng và khi con gặp khó khăn thì con lại "mò về" với Mẹ để cầu cứu, để xin chuyện này, chuyện nọ rồi con lại "biến". Và có lẽ Mẹ đã quen nhìn thấy gương mặt thiểu não của con khi con đến với Mẹ.
Mẹ ơi! Trên bước đường "lang thang, phiêu bạt" không có đích đến, không có mục tiêu, con đã "bị một người chiếm đoạt" lấy con. Và khi con đã "thuộc về người ấy" thì con cảm thấy "không thể sống thiếu người ấy" được. Con cảm thấy sợ hãi, yếu đuối nếu như con bị tuột ra khỏi vòng tay của "người ấy". Con sẽ chẳng làm được bất cứ điều gì nếu như không có "người ấy".
Mẹ ơi! Người đã chiếm đoạt con chính là Đức Giêsu Kitô! Chính Đức Kitô đã chiếm đoạt con và con đã thuộc về Ngài. Ở trong Đức Kitô, con được bình an, con được hạnh phúc. Ngài đã lấy ra khỏi con trái tim chai đá ngày nào, và Ngài đã thay thế vào bằng trái tim biết yêu thương, trái tim biết "rung động" trước tình yêu của Ngài dành cho con. Và khi con cùng Ngài thực hiện một công việc gì đó, thì con cảm thấy tự tin, can đảm và công việc đó sẽ thành công tốt đẹp theo ý của Ngài. Ở trong Đức Kitô, con không cần phải "xin xỏ" như trước kia nữa, con không còn phải lo lắng như trước nữa bởi Ngài đã cho con tất cả và Ngài đã lo lắng cho con tất cả.
Mẹ ơi! Nhờ có Ngài mà con được đổi mới, con được thay đổi hoàn toàn, từ trong suy nghĩ cho đến những hành vi của con đều được thay đổi. Con được sống trong một cuộc sống mới mà người làm chủ con là Đức Kitô, và con biết được rằng sức mạnh của con chính là nơi Đức Kitô, chính là con biết nương tựa vào Ngài. Đức Kitô đã dẫn con đi trên "con đường mới", Ngài cho con biết được đích đến là ở đâu và mục tiêu của con là gì.
Và Ngài đã chỉ cho con biết rằng: con được ở trong Đức Kitô, con được Đức Kitô chiếm đoạt là nhờ có Mẹ đã âm thầm chỉ lối, dẫn đưa con đến với Ngài. Con chợt nhận ra rằng: hình như những lần con chạy đến với Mẹ để kêu cứu, để than van thì Mẹ thường hay nói và chỉ dạy cho con về một Đức Giêsu Kitô quyền năng, về tình yêu của Ngài, nhưng con đã không để ý, con đã không quan tâm đến những lời chỉ dạy của Mẹ, con chỉ quan tâm đến "chuyện của con" mà thôi. Mẹ đã thường dạy con về sự khiêm nhường, sự thanh khiết, sự hy sinh, lòng nhân hậu bao dung và nhất là sự vâng lời Thiên Chúa một cách trọn vẹn tuyệt đối.
Mẹ ơi! Hôm nay con "trở về" với Mẹ không phải để than van, không phải để kêu cứu và cũng không phải với một gương mặt "thiểu não, đau buồn" như Mẹ đã từng thấy ở con trước kia, nhưng là với một gương mặt rạng rỡ, hân hoan, tràn trề hạnh phúc và để con kể cho Mẹ nghe, con khoe với Mẹ rằng con đã gặp được Đức Kitô, con đã được Ngài chiếm đoạt và con đã thuộc về Ngài. Vâng, Mẹ ơi! Con "trở về" với Mẹ để xin Mẹ một điều: "Xin Mẹ dạy con hai tiếng xin vâng".
Con cám ơn Mẹ, con cảm tạ Mẹ.
Con của Mẹ.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét